Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Có Một Ngày


Nhạc: Phú Quang
Lời: Nguyễn Khoa Điềm
Trình bày: Phương Anh
Có một ngày em không yêu anh
Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa tìm thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ
Ngày em không yêu anh
Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác
Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em
Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa.
Có Một Ngày...
Có những niềm vui mang tên nỗi buồn.




Con đường đổ lá một chiều tháng 4. Đó là con đường nhỏ với hai hàng cây tán lớn luôn rậm rì chia bóng râm xuống từng con ngõ nhỏ trải sỏi. Bởi vậy nắng lúc nào cũng lơ lửng chỉ trên gác mái những tòa nhà lớn cổ kính mà thôi. Thẫn thờ trong không gian nắng nhàn nhạt ấy, mùa hạ bây giờ đi tìm sự khởi đầu mới. Một sự bắt đầu trong hân hoan chờ đón nắng. Một bắt đầu gieo mầm ấm cho hết đông tàn. Cũng như bao con người đang từng ngày đổi thay, con đường này đã chứng kiến những mùa xuân hạ chia xa rồi lại tới. Nó thắc mắc số phận đẩy đưa rồi có cho những người đã nói tạm biệt rồi sẽ gặp lại như khúc giao hưởng của bốn mùa. Và không chỉ có con đường mà một ngôi nhà cổ nơi góc phố cũng mong chờ điều ấy…
Chia xa.
Là một ngày không có hoàng hôn. Bầu trời hiu hiu gió chẳng buồn đẩy đưa cả chiếc lá chỏng chơ cuối cùng. Những gốc cây già cỗi im lìm co ro trong cái lạnh chỉ kịp khoác vội lên mình tấm vỏ áo xù xì. Bên lối đi dẫn tới bậc thềm ngôi nhà nhỏ bé nhất phố có tiếng bước chân ai đó lạo xạo trên sỏi. Trên tay người ấy là một chậu hoa nhỏ lung lay những bông hoa xiu xíu. Mái tóc xõa dài trên gương mặt gầy nhẳng và đôi mắt thẳm mênh mang buồn. Đặt xuống cạnh cửa ra vào đám hoa nhỏ, cô gái ngước nhìn lên gác mái. Nơi ấy sẽ có người cô chẳng còn được gặp lại. Nơi ấy giữ lại ánh mắt hân hoan, cái nhìn âu yếm và đôi môi dịu ngọt. Rồi phất theo chiếc khăn quàng cổ, cô gái quay mình bước trở ra. Một cơn gió cũng không lay động nhưng giọt nước mắt dài cứ hắt lại phía sau. Đám hoa trong chậu nhỏ lung lay, để tiễn đưa hay muốn vẫy gọi trở lại…
Nhạc sĩ: Phú Quang
 Các ca sĩ khác trình bày:
 
Quên.
Người ta muốn rũ bỏ điều gì thì sẽ cố tìm cách để quên nó. Vậy đã mấy ai trên đời thực sự biết định nghĩa quên? Cứ vờ như không có, vờ như đã mất hay tảng lờ cả ý nghĩ nhỏ nhoi nhất – chỉ vô ích nếu nhớ rồi mà lại phải quên. Trong góc tối của căn phòng, người đối diện với ta chỉ có thể là nỗi nhớ. Nhớ người, nhớ tình, nhớ cả những buồn vui. Phải chi nỗi nhớ bị kẹt cứng đâu đó trong tiềm thức. Có phải như vậy thì ta sẽ quên được em rồi không. Nhưng căn phòng này không phải nơi tận cùng của thế giới và dưới những bậc thềm kia biết đâu lại đặt lại dấu chân em. Những gì đã qua không thể một ngày mà tan biến. Em biết không, ta chẳng còn được yêu nhau..
Có một ngày em không yêu anh
Em về nơi xa với chiếc áo anh chưa từng thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ

Khi yêu.
Hạnh phúc nhỏ bé lớn dần lên như một cái cây được chăm sóc bằng tình yêu. Nó sẽ đơm hoa, kết trái và sẽ có một màu quả ngọt. Với ánh sáng là nụ cười hồn nhiên, với nguồn nước là những niềm vui và từng ngày tươi đẹp trong sự ấm áp của tình cảm tràn căng. Anh và em tự nhiên đến với nhau và cùng ươm một mầm thương yêu. Không ai nghĩ rằng mai kia sẽ lại tìm đến khu vườn khác để tìm quả hạnh phúc. Nhưng điều đó giờ lại là hiện thực. Em sẽ bắt đầu với xúc cảm khác. Anh sẽ lại được người khác quan tâm. Và nếu những gì tốt nhất người ta làm được trong đời, ắt hẳn đó là quãng thời gian người ta được yêu. Sẽ không còn là của nhau nhưng ta vẫn có những mùa riêng..
Ngày em không yêu anh
Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác
Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em

Bắt đầu.
Sáng nay mây vẫn lượn lờ một màu xám. Căn gác mái đã quá ngột ngạt những ngày qua. Cần phải lại gần hơn với cuộc sống trước khi nó cướp đi của ta niềm vui cuối cùng. Mở cánh cửa và nhìn ra con đường còn sương giăng mờ, chưa có ai chịu đựng cảm giác lạnh cóng mà ra đường vào một ngày như thế. Cánh cửa toan khép lại thì ánh nhìn của anh gặp những cánh hoa run rẩy ngay dưới góc cửa he hé. Là hoa xương rồng hơi tái đi vì gió và lạnh. Hình như là chậu hoa của một năm trước anh mua. Nhưng nó không thuộc về anh mà của một người khác.. Đó là những gì lại bắt đầu sau một năm hạnh phúc. Là sự khởi đầu của một ngày lành lạnh để có một buổi trưa nhạt nắng. Là một bước đi sau cuối và tiến thêm tới bắt đầu…
Với những gì ta để lại trong nhau.
Tháng năm sẽ là một liều thuốc tốt cho tinh thần. Để cười cho một hạnh phúc mới khi trong lòng đã lắng đọng day dứt yêu thương. Để bài hát với lời ca tràn đầy niềm vui dù được viết trên những giai điệu slow tha thiết. Để cho nỗi nhớ không hẳn phải tìm quên mà hãy để những yêu thương rời xa trong nỗi nhớ.. Có ai trở thành một người khác đâu khi đứng trước kỷ niệm.
Và năm tháng cuộc đời vì thế vẫn nguyên vẹn trong nỗi nhớ của ngày xưa…

Chiếc Vòng Cầu Hôn

Sáng tác: Trần Tiến
Trình bày: Phương Thanh
Một sớm yên lành một người lính rời xa quê nhà
Mang theo chiếc vòng tay cầu hôn
Tỏa sáng dịu dàng, một khúc tình ca đợi chờ
Theo anh theo anh trên những con đường xa,
Ru anh ru anh trong những đêm vời xa vời xa
Vòng tay cầu hôn tình yêu của em
Lung linh trên cao vầng trăng dịu êm
Tỏa xuống ngọn núi nhìn dấu chân người
Ra đi mang theo mối tình đầu tiên
Anh xa cao nguyên cao nguyên đầy gió
Nơi đây ra đi bao nhiêu chàng trai
Một sớm ngồi hát bên ánh lửa rừng
Bâng khuâng trên trên tay chiếc vòng của em
Bâng khuâng trên tay chiếc vòng cầu hôn




Em trong tay anh mối tình đầu tiên
Một sớm yên lành người con gái ngồi thêu bên thềm
Rung rinh đôi vòng tay cầu hôn
Tỏa sáng dịu dàng, một khúc tình ca đợi chờ
Thương anh thương anh thêu áo em chờ anh
Đêm đêm đêm đêm tiếng sáo em gọi anh gọi anh
Gọi anh gọi anh cao nguyên đầy gió
Nơi đây ra đi bao nhiêu chàng trai
Một sớm ngồi hát bên ánh lửa rừng
Ai mang trên tay chiếc vòng của em
Em yêu cao nguyên cao nguyên đầy gió
Quê hương mênh mang điệu sáo buồn thương
Từng đêm chợt mơ thấy bóng anh về
Bâng khuâng trên tay chiếc vòng của em
Em trong tay anh mối tình dịu êm

Chiếc Vòng Cầu Hôn

Thời thơ ấu, nhà tôi có chiếc đài bán dẫn hay để đầu giường mẹ tôi. Vào thập niên 90 có chiếc đài như vậy cũng là quý lắm. Tuy còn nhỏ nhưng tôi rất ham thích các ca khúc cách mạng và cả những bản tình ca mà vẫn còn được phát đến tận bây giờ. Tôi còn nhớ khi ấy, cứ đến mỗi sáng thứ bảy tôi thường bật chương trình ca nhạc theo yêu cầu. Và một trong những ca khúc hầu như được phát trong chương trình đặc biệt mỗi tháng là bài “ Chiếc vòng cầu hôn” do nghệ sĩ Doãn Tần thể hiện. Có thể không quá phức tạp để trí tưởng tượng của một đứa trẻ hình dung ra câu chuyện tình yêu trong ca khúc. Nhưng với tôi khi đó tình yêu là một thứ chuyện cổ tích của người lớn: rất thiêng liêng, chung thủy và phải vượt qua nhiều thử thách mới đến được với nhau. Cổ tích ấy, giữa thời hiện tại tôi vẫn mong muốn được có khi bất chợt nghe đâu đó lại nghe được bài hát này qua tiếng hát Phương Thanh…
Một thời cuộc sống từng chìm trong miền đau thương khói lửa. Một thời những khát khao yêu thương đôi lứa phải nhường lại cho tình yêu Tổ quốc. Khó khăn là thế nhưng tình yêu lại dường như càng tỏa ánh sáng diệu kỳ cho những bước đường còn đang tìm đến ánh sáng của tự do. Những con người sống trong hoàn cảnh ấy tuy cách nhau trùng trùng sông núi nhưng trái tim lại luôn gần kề với một lý tưởng duy nhất: tự do cho hôm nay, tình yêu cho ngày mai.
Lớp lớp người đổ ra tiền tuyến vì lý tưởng ấy khi đã quyết định dời sang một bên tình cảm gia đình gắn bó. Trong số đó có thể là những người bố, người anh em trai cùng trong gia đình nhưng đa số là những thanh niên trai trẻ còn chưa đến 18 đã lên đường vì tiếng gọi của Tổ quốc. Họ chia tay trong quyến luyến người mình thương mến. Lời hẹn thề gửi lại chỉ vỏn vẹn là câu hứa chờ đợi hoặc nhắn nhủ người con gái hãy tự tìm hạnh phúc riêng nếu anh không thể trở về.
Một sớm yên lành một người lính rời xa quê nhà
mang theo chiếc vòng tay cầu hôn
Tỏa sáng dịu dàng, một khúc tình ca đợi chờ
theo anh theo anh trên những con đường xa,
ru anh ru anh trong những đêm vời xa vời xa

Nhạc sĩ: Trần Tiến


Trên cao nguyên bạt ngàn những cánh rừng xanh thẳm, những ngọn núi hùng vĩ cũng là nơi tồn tại những tình yêu cũng vĩ đại và thủy chung nhất. Nơi nắng lửa bỏng rát đằng đẵng suốt sáu tháng mùa khô không thể bạc màu thân cây Kơ nia chung thủy, nơi cơn mưa dữ dội cuốn băng cả phạt rừng cũng không át tiếng đàn đá gác nương. Và nơi tình yêu là bất diệt đến trọn đời với chỉ một bó củi hứa hôn. Cho tới khi ra đi vì bình yên cho đất nước thì trên tay những người yêu nhau đã gắn kết keo sơn là chiếc vòng cầu hôn.
Yêu thương và thủy chung cả trong những nỗi nhớ, cổ tích giữa những người yêu nhau đơn giản là mong chờ một ngày sum họp trọn vẹn. Dù ngày chạng vạng bắt đầu với những bước hành quân lặng lẽ hay đêm xuống chênh vênh với cái chết giữa bom đạn quân thù, người lính hôm nào ra đi bên bếp lửa nhà sàn vẫn dành trọn vẹn tình yêu cho người con gái đang từng ngày chờ đợi.
Chắc hẳn khi mối tình đầu tiên nảy nở cũng là khi người chiến sĩ bước chân ra chiến trường. Những lời yêu dấu có khi cũng chỉ kịp trao cùng lời tạm biệt. Để rồi những tháng ngày xa vời vợi sau đó, bước đường hành quân không sao nguôi thương nhớ người con gái nhỏ bé ngồi bên khung cửi.
Gọi anh gọi anh cao nguyên đầy gió
Nơi đây ra đi bao nhiêu chàng trai
Một sớm ngồi hát bên ánh lửa rừng
Ai mang trên tay chiếc vòng của em

Em yêu cao nguyên cao nguyên đầy gió
Quê hương mênh mang điệu sáo buồn thương
Từng đêm nằm mơ thấy bóng anh về
Bâng khuâng trên tay chiếc vòng của em
Em trong tay anh mối tình dịu êm

Người ta thường nói rằng nỗi nhớ người đi không thể bằng bao lo lắng người ở lại. khi chờ đợi và nỗi lòng thổn thức cứ lớn dần cùng những chất chứa yêu thương, người con gái ấy lại như bước thêm một bậc thang nữa lên căn nhà rông thiêng liêng của tình yêu son sắt. Và trong thâm tâm cô gái, tình cảm cô dành cho người lính nơi trận mạc cứ lặng lẽ ám ảnh thành nỗi lo sợ không ngày trở về đoàn tụ. Để mỗi sáng vác nước ngoài suối cô lại nghe như có tiếng người yêu gọi, về tới tán cây Kơ nia đầu bản lại thấy như bóng người yêu đang tới. Sẽ như tiếng sáo buồn ảm đạm mỗi đêm vút lên như lời đá núi day dứt, mãi mà người đi chẳng trở về ..
Như khi dân bản quây quần bên bếp hồng chờ kể chuyện Hơ-Amon mới tròn mùa lễ hội, lúc trẻ con hí hửng mê say cũng phải có giọng kể Tơ-roi, trai gái hò hẹn sẽ chưa thành đôi nếu thiếu tiếng Avòng trong buổi gặp mặt, người ta chờ nhau, đợi nhau chỉ có thể khi trong tim luôn khắc ghi một lời thề nguyền dù cho người kia chẳng trở về,.. Và dù cho là tình yêu mãi mãi như câu chuyện cổ tích, ngay cả giữa đời thường tôi cũng muốn đi tìm cho mình chiếc vòng cầu hôn..

Chị Tôi




Nhạc: Trọng Đài
Thơ: Đoàn Thị Tảo
Thể hiện: Mỹ Linh
Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo
Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh
Ngày chị sinh, trời cho làm thơ
Cho nét buồn vui bốn mùa trăn trở
Cho làm câu hát để người lý lơi

Ngày chị sinh, trời cho làm thơ
Vấn vương với sợi tơ trời
Tình riêng bỏ chợ
Tình người đa đoan.
Chị Tôi





Thi thoảng đi trên những con phố nhỏ vắng người giữa lòng thành phố, tôi hay miên man trong cảm giác buồn xa xứ.. Đã gần trọn hai mùa ở miền Bắc tôi xa quê hương, hai mùa mưa nắng ở đất Sài thành, tôi nhớ hoài làn gió mơn man của mùa thu. Ngoài đó, một mùa lá vàng rụng rơi đã về trước thềm nhà.. Mỗi bước chân đi dọc con phố lặng lẽ và đìu hiu, và thả mình trong tiếng nhạc dìu dặt từ chiếc mp3. Tôi thường chọn nghe những tiết tấu chậm buồn mà sâu lắng giữa độ tháng 10. Thật vô tình, .."thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo..." cứ dịu dàng, ngân nga cùng nhịp cảm xúc...
Tôi nghe "Chị tôi" từ thời nào xa lắc, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ biết vào thời điểm tôi ngẫm ra hình ảnh chị gái mình trong lời bài hát, tôi như chợt hiểu thêm nỗi buồn phảng phất nơi đuôi mắt của chị. Chất chứa trong tâm tư giấu kín như nỗi niềm chung của nhiều người phụ nữ Việt: khép lòng tự trở trăn...
"Thế là.." bao năm rồi, chị theo chồng và cũng là từng ấy năm tôi xa chị. Đôi ba lần chị về nhà, mang theo những lời thăm hỏi ba và dì, những quà bánh cho sắp em, theo cùng chị về là đôi mắt dịu dàng ươn ướt ... Chị như đẹp hơn với nét hiền thảo trong tà áo dài, đoan trang những cử chỉ ân cần, cái gật đầu rất khẽ và đâu đó thêm vào nét hao gầy nơi nét mặt... Nơi chị, cứ thảng lên nỗi buồn không nói, nhưng sao rất đỗi trầm tư .. Ấy là khi, những nhịp nhàng của âm nhạc cất lên tiếng lòng sâu lắng. Chị cho tôi nghe bản nhạc "Chị tôi". Chị bảo, bài hát rất hay và chỉ có những rung cảm rất riêng người phụ nữ mới hát lên giai điệu lắng đọng và sâu xa ấy. Và tôi đã nghe "Chị tôi" lần đầu tiên với giọng ca của Mỹ Linh như thế!
Nhạc sĩ: Trọng Đài
 Các ca sĩ khác trình bày:
Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo
Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh
Ngày chị sinh, trời cho làm thơ
Cho nét buồn vui bốn mùa trăn trở
Cho làm câu hát để người lý lơi

Hình ảnh chịu thương chịu khó, trải bao vất vả với tấm lòng nhân hậu đã in sâu vào tư tưởng, tâm hồn người phụ nữ Việt những lối mòn truân chuyên. Cứ như số trời đã định đoạt trước, ngoài tấm lòng dễ cảm thương, từ thời con gái mà người phụ nữ thường an phận với tất cả bước ngoặt cuộc đời. Trong lời bài hát "Chị Tôi" của Trọng Đài, cái ý thức ấy hững hờ và đành chịu ở mỗi từ bắt đầu bài hát :" Thế là .." Dễ khiến cho ta cái cảm giác mọi chuyện "đã rồi", từ cả trong ngày chị sinh đã định đoạt là ngày nổi gió, đến cả nét trầm tư trăn trở rồi cũng sẽ hằn in lên hình hài của chị.. Chẳng bao giờ tôi tin vào định mệnh, nhưng cũng thật ngỡ ngàng với cách ví von rằng, cuộc đời chị sẽ như một bài thơ buồn, như câu hát dài "để người lý lơi"…
Ngày chị sinh, trời cho làm thơ
Vấn vương với sợi tơ trời
Tình riêng bỏ chợ
Tình người đa đoan.

Một đời người khá dài và khó dự đoán trước mai này sẽ ra sao. Nhưng dường như, hình ảnh mẫu mực nhất cho loài người có lẽ là người mẹ và người chị. Rất nhiều trong các tác phẩm thi ca, nhạc họa hình ảnh người phụ nữ trở nên gần gũi và dễ chia sẻ. Có thể do chị là gạch nối giữa mẹ và ta, là tượng trưng cho sự giản dị và dễ đồng cảm. Có thể, chị còn là người mẹ trong tương lai. Mà ngay trong lời bài hát này, nơi chị đã nhiều nỗi " vấn vương". Do vậy mà một đời chị sẽ còn bươn chải và âu lo nhiều hơn, vất vả nhiều hơn cho dù cái đẹp ở chị có dịu dàng mà lan tỏa. Chị cứ như thế mà đằm thắm, nết na, đến cả đất trời cũng "làm thơ" mà ngẩn ngơ buồn cho cuộc đời ấy. Và dù trời báo trước một bi kịch cuộc đời sóng gió, chị còn biết gì hơn là phải chấp nhận cúi đầu bước tới.
Nơi khóe mắt của mẹ từng có giọt nước mắt thương con, còn ở đuôi mắt chị chất chứa cả tủi phận tình riêng. Giữa dòng đời xuôi ngược, những mảnh tình đi khắp bốn phương tìm kiếm thì riêng mình chị đành chịu một mối tình hẩm hiu, đem "bỏ chợ". Cái tình ấy, dù đã ngấm, đã say và vương vấn mà sao lại nấc nghẹn trong chữ "đa đoan". Và rồi, hình ảnh người phụ nữ lại cứ âm thầm đi theo một lối mòn xưa cũ, rằng số phận an bài, rằng nào biết gì hơn là chấp nhận. Cuộc đời ấy, sao u uẩn, bị lu mờ và ngang trái...
Ca khúc này không quá khó để cảm nhận được cái hồn thắm thiết và đa đoan của hình ảnh người chị trong đó. Nhưng quả thật, khi tiếng lòng nghẹn ngào được thả bỗng lên trời, để đọng lại chỉ là lời ca dịu dàng thắm đượm chút thứ tha..
Tôi biết bài hát này là ca khúc trong một bộ phim truyền hình, và chất trữ tình trong nó không phủ nhận vai trò của nhà thơ Đoàn Thị Tảo. Nhưng nếu để nghe độc lập một tác phẩm âm nhạc như thế này, tôi dám chắc rằng nhiều thế hệ sẽ vẫn cảm nhận được nỗi niềm riêng của người con gái "đa đoan" trong bài hát. Hình ảnh ấy, cách nhìn nhận ấy tuy rằng khá cổ điển nhưng trong cuộc sống thời hiện đại và hội nhập bây giờ,nhưng không phải là không tồn tại. Chất thơ và điệu nhạc trong bài hát như cùng hòa quyện và cùng tạo nên nỗi lòng cảm thông, sự nhỏ bé mà vô cùng đời người con gái.. Nếu bạn không có một buổi chiều đi dạo trên những con phố nhỏ, vắng người giữa lòng thành phố nhộn nhịp, để cảm nhận một nỗi buồn nào đó tha hương và lần nào đó chống chếnh trong cuộc đời, chỉ cần nghe "Chị tôi" và dường như thế là đủ...

Khúc Thụy Du





Nhạc: Anh Bằng
Thơ : Du Tử Lê
Trình bày: Xuân Phú
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi
Thụy ơi, và tình ơi !
Như loài chim bói cá
Trên cọc nhọn trăm năm
Tôi tìm đời đánh mất
Trong vũng nước cuộc đời
Thụy ơi, và tình ơi !
Đừng bao giờ em hỏi






Vì sao ta yêu nhau
Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh rung
Vì sao chân không vững
Vì sao, và vì sao !
Hãy nói về cuộc đời
Tình yêu như lưỡi dao
Tình yêu như mũi nhọn
Êm ái và ngọt ngào
Cắt đứt cuộc tình đầu
Thụy bây giờ về đâu ?
Khúc Thụy Du
Giữa thành phố ồn ào và náo nhiệt này tôi thấy mình bé nhỏ và cô đơn đến kì lạ. Ở đâu chăng nữa, giữa đám bạn bè cười nói vô tư hay khi giữa đám đông của rockstorm tôi vẫn thấy mình lẻ loi và tâm trạng mang nỗi buồn hư ảo…
Có lẽ từ lúc anh bước ra khỏi cuộc đời cũng là lúc anh mang theo tất cả niềm vui và lẽ sống của tôi. Kể từ khi ấy, tôi bắt đầu cuộc sống với một phần trái tim như đã mất và lặng lẽ giữa tất cả mọi người. Không hi vọng gì ở cuộc sống tốt đẹp này, tôi chỉ âm thầm sống và nghĩ suy rất nhiều. Lúc nào trong đầu cũng hiện lên một câu hỏi lớn về anh, về tình yêu và về những gì sẽ đến. Vì sao và vì sao... ?
Ngày đi làm, đêm là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với bất cứ ai muốn trải lòng suy nghĩ. Và không hiểu vì đâu và từ bao giờ mà tôi cũng bắt đầu có thói quen đi lang thang trong đêm. Có thể, vì đêm là người bạn đồng hành dễ chịu nhất, biết lắng nghe tâm tư của bất cứ ai trong yên lặng. Và đúng một lần tình cờ mà nên duyên, tôi gặp Thụy Du...
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi
Thụy ơi, và tình ơi!

Trên con đường khuya thanh vắng, thoạt đầu khúc nhạc êm dịu nhè nhẹ rồi hầu như ngay sau đó, bài hát như cất lên tiếng lòng của bất cứ ai đang chất chứa nhiều ưu phiền... Đó là lần đầu tiên tôi nghe "Khúc Thụy Du"!
Rồi tôi tìm đến nơi phát ra khúc nhạc êm dịu đó. Một quán cafe nhỏ nơi góc đường nép mình dưới những tán cây lớn, như run rẩy trong những ánh nến thắp chung quanh nhà. Tôi bước vào quán, ngồi xuống tựa mình vào mảng tường vàng ố vệt thời gian, gọi một ly cafe và nhấm nháp từng giai âm.
Nhạc sĩ: Anh Bằng
 Các ca sĩ khác trình bày:
Đừng bao giờ em hỏi
Vì sao mình yêu nhau
Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh rung
Vì sao chân không vững
Vì sao và vì sao...

Tôi nhớ trong bức thư cuối cùng để lại, anh không nhắc đến ngày mai tôi sẽ ra sao, sẽ thế nào nếu không có anh bên cạnh. Anh đã nhẹ nhàng đến với tôi, trao cho tôi thuần nhất sự yêu thương, và giản đơn là tôi yêu anh vì anh là chính anh. Không bao giờ chúng tôi tự hỏi, có bao giờ hay đến bao giờ mình sẽ rời xa nhau. Trong thế giới phù phiếm và trăng hoa này, được yêu nhau đã là một diễm phúc để nhớ mà thôi. Có thể, sẽ đến lúc nào đó, chỉ có một câu hỏi duy nhất, đại loại như "Thụy bây giờ về đâu?"…
Sự êm ái trong từng nốt nhạc và lời tâm sự như từng giọt cafe rơi khẽ, bản nhạc này đã từng làm rung động bao trái tim biết yêu. Với nhiều người, nỗi buồn phải được cảm thông bởi chính nỗi buồn. Là khi bắt gặp một ca khúc như "Khúc Thụy Du" là thấy tri ân trò chuyện. Tôi ngồi đó nghe hết bản nhạc và rồi biết nên mỉm cười cay đắng mà bước tiếp phần đời còn lại. Dù sao, đó vẫn là một quyết định hơn là câu hỏi "Thụy bây giờ về đâu..."
Hãy nói về cuộc đời
Tình yêu như lưỡi dao
Tình yêu như mũi nhọn
Êm ái và ngọt ngào
Cắt đứt cuộc tình đầu
Thụy bây giờ về đâu

Ở đâu đó trong cuộc đời đầy bon chen và lối yêu đầy cạm bẫy, sự ra đi của một người tựa vết sắc nhọn thấu vào tim. Là khát khao ngọt ngào khi biết hi sinh cho những điều sau cùng tốt đẹp. Là đau đớn tột cùng với vết thương sẽ rỉ rê suốt phần đời còn lại. Là cuộc đời khắc khổ của loài bói cá chung thân trên những bờ bụi sông nước. Là bóng trăng mãn đời chìm dưới đáy nước ngó nhìn tình nhân trên cao. Có phải không, khi đã chia xa thì ta chơi vơi giữa một bên là thời gian vời vợi với một bên là khoảng chìm yêu thương đã mất. Yêu là yêu đến chết!?
Lo lắng và mệt mỏi đã mấy mùa cây đổi lá, lặng nhìn trong một giây chiếc là lìa cành, tâm hồn như giãn ra uể oải mà khoan khoái. Cuộc đời tuần hoàn bao giờ cũng có một mùa đông lặng lẽ, nghĩ suy cho nhiều mất mát và buồn thương. Để rồi lại tiếp tục sang một mùa mới, và hãy ráng sống vượt qua mọi trắc trở cuộc đời bởi vì: "Khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi…"
"...Ta muốn hát trong những ngày khắc khoải
Một cọng rơm buộc lấy mảnh mây trời
Đừng cố giữ những gì còn sót lại
Không thuộc về mình... có níu cũng vuột thôi!..."

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

Ca Dao Em Và Tôi


Sáng tác: An Thuyên
Trình bày: Quang Linh
Cắt nửa vầng trăng, cắt nửa vầng trăng tôi làm con đò nhỏ
Chặt đôi câu thơ, bẻ đôi câu thơ tôi làm mái chèo lướt sóng..
Đưa tôi về, đưa tôi về với người tôi yêu.
Để cùng hát khúc dân ca quê mình
Để tôi sống giữa bao nhiêu ân tình
Bao ân tình mộc mạc làng quê
Trưa nắng hè, gọi nhau râm ran chè xanh.
Cùng em khoác chiếc áo tơi ra đồng
Dù trời đổ nắng chang chang vẫn quàng
Để nghĩa tình đừng nhạt đừng phai
Thương nhau rồi đừng cởi áo cho ai…
Thuyền tình tôi cứ lênh đênh dòng trôi
Và người con gái tôi yêu nơi làng quê
Có ai ngờ, chân lấm bùn mà tôi ngỡ gót chân tiên ư ừ...




Cắt nửa vầng trăng, cắt nửa vầng trăng tôi làm con đò nhỏ,
Chặt đôi câu thơ, bẻ đôi câu thơ, tôi làm mái chèo lướt sóng
Đưa tôi về, đưa tôi về với người tôi yêu.
Để cùng ngâm khúc ca dao quê mùa,
Để nghe tiếng sáo thênh thênh cánh cò
Đã có lần em giận hờn tôi
Đêm ra đồng, em đổ ánh trăng vàng đi.
Nào ngờ chẳng chút nguôi ngoai hương buồn
Vầng trăng lại sáng trong hơn đầy đồng
Câu ca rằng hết giận rồi thương
Áo nâu sồng em nhuộm tình tôi…
Nào đâu dễ có phôi phai thời gian
Còn đây mãi khúc ca dao em và tôi
Chốn quê nghèo ta có mình
Một ngày bằng mấy trăm năm hỡi người…
Ca Dao Em Và Tôi
Đêm.
Trên triền đê gió mát lộng mang theo hương thơm của lúa chín, tôi thả hồn mình theo điệp khúc tiếng dế râm ran. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại về quê. Từng ấy thời gian lang bạt khắp nơi trong thành phố tôi không tìm được nơi nào yên bình như quê mình. Quyện vào trong nỗi nhớ thương quê hương da diết là hương thơm của mùa gặt, mùi nồng của đất, vị man mát của lá tre,.. tất cả khiến tâm hồn ngập tràn vị giác. Nếu có điều gì đó thiếu, thì chắc là mùi thơm tóc em mà thôi ..
Tóc em thơm hương hoa bưởi và suôn dài đen nhánh. Hàng tóc mái tựa dài trên đôi mắt huyền đầy trầm ngâm. Em ít cười nhưng mỗi lần cười lại mang cả mùa hạ vào trong những câu chuyện kể. Trong những câu chuyện đó, có đôi nửa vầng trăng không lẻ bạn, có hạ nguồn con sông luôn chờ trông một bóng thuyền và cũng ở nơi đó, tình yêu như bức tranh dệt nên bằng lời tâm tình tha thiết. Chỉ mới xa em một thời gian đi lập nghiệp mà tới khi tôi quay trở về, em đã rời làng quê từ khi nào..
Tôi nhớ những đêm trăng thanh như hôm nay. Cả con đê dài uốn lượn sau những lũy tre, đồng bãi đẹp giản dị ngời lên trong ánh sáng trắng bạc. Từ cuối làng, những đôi nam thanh nữ tú cứ hẹn lúc trăng lên đến ngọn cây là tụ tập ra ngoài triền đê này ngắm sông nước. Hôm nay bóng trăng lấp lóa mặt sông lại như hẹn thề mà cũng như đùa bỡn. Tôi trót mang tình đầu với lời hẹn quay trở lại mà người con gái ấy bây giờ đâu còn dõi đôi mắt buồn chờ đợi nữa.. Có thể, thuyền đã sang sông..
 Các ca sĩ khác trình bày:
Cắt nửa vầng trăng,
Cắt nửa vầng trăng tôi làm con đò nhỏ
Chặt đôi câu thơ,
Bẻ đôi câu thơ tôi làm mái chèo lướt sóng
Đưa tôi về, đưa tôi về với người tôi yêu

Thành thị là chốn phồn hoa và đầy mộng quyến rũ. Nhưng ở đó con người không có được tính chân chất thật thà như nơi thôn dã. Một khi rời quê hương với những cánh đồng rộng sải cánh cò bay, với câu hò điệu lí thắm đượm nghĩa tình, ta mới thấy hết được giá trị của hai từ quê hương. Khi tôi xa em và xa làng quê mình, tôi chỉ mong mưu sinh một thời gian rồi sẽ trở lại trong một ngày sớm nhất. Nên trong mình không khi nào tôi nguôi ngoai những ngày tháng kỉ niệm về em. Như điệu hò quê mình ghi sâu vào lòng người, như kẻ xa xứ vẫn hướng về quê hương một tình cảm trọn vẹn nhất.
Có đi xa mới thấy, một chút gió mát trong ngày hè nắng chói gợi lên bao tâm tình cố xứ. Ngày ông bà ta xưa còn chân trần theo sau lưng trâu, chỉ có chiếc áo tơi kết bằng rơm rạ, đội cả mưa nắng sớm hôm ngoài đồng. Khó khăn và vất vả như thế mà họ vẫn thương yêu nhau hết lòng. Chiếc áo tơi ấy thời này còn đâu nữa. Nhưng nói là thế để biết tôi và em có thể cách xa nhau mà mình vẫn có thể chung nhau một mảnh trăng, một câu ca nặng ân tình, rằng “thương nhau rồi đừng cởi áo cho ai..”
Hết đêm gần sáng. Ánh trăng nhạt dần rồi nhường chỗ cho ngày lên. Một không gian thoảng chút cỏ đẫm sương đêm còn mơn man trong gió. Đâu đó trong làng gà đã gáy và người cày cuốc đã lại ra đồng. Chốn nhà thưa vườn rộng đón chào bình minh rất đỗi đời thường với cánh cò trắng ăn đêm quay về tổ, với tiếng gà lập bập cánh gáy vang, với tiếng lộc cộc trâu ra đồng... Khung cảnh ấy đơn giản và chất phác đến bình dị. Tình người lại líu lo trên mỗi thửa ruộng vào vụ lúa chín. Lúc trên môi em thường nở nụ cười, ấy đã là khi mùa này bồ thóc cao tới nóc. Và em không phải lo đến việc mình sẽ làm gì cho những tháng ngày giáp hạt. Em có còn nhớ những mùa vàng rộn tiếng cười, tiếng máy tuốt lúa? Hay vì thóc đã về nhà chỉ còn vơi nửa và em xa tôi cũng vì cuộc sống bon chen?..

Tôi sẽ lại ra đi trong một ngày cuối hạ, khi lúa đã về tới tận những ngôi nhà cuối làng. Em có thể sẽ về lại mà không gặp được tôi vào vụ mùa chiêm. Nhưng giữa bao đổi thay của cuộc sống, tình cảm đôi lứa cũng bị chút tầm thường vật chất cuốn trôi. Giá như có thể đổi những đêm trăng sao đầy trời lấy một ngôi nhà kín bốn bức vách. Giá như đổi chút gió trời thoảng hương nồng của đất với tiếng rế gáy râm ran lấy sự tiện nghi hờ hững trong không gian thành thị chật hẹp. Nếu như sự giận hờn chỉ dừng lại sau lũy tre làng và con trăng không mỗi tháng thay đổi đường đi lối về, .. mọi thứ cứ bình yên trong cái làng nhỏ bé thì có chắc giờ này em phải xa tôi.. Lãng mạn đời thường giờ có thể chỉ như lời em nói: ”hết giận rồi thương”!..
Tôi thấy được trong “Ca dao em và tôi” có chút lặng lẽ và thắm đượm vẻ hiền thảo của một cô gái quê. Với tấm áo nâu đất, đôi gót chân lấm bùn, với giận hờn đêm trăng, đôi bát nước chè xanh và tấm áo tơi cũ kỹ.. Tình yêu trong sáng và lãng mạn nhưng quá đỗi đời thường và giản đơn nơi làng quê ấy không thể bắt gặp đâu khác trong “Ca dao em và tôi”. Tình khúc mà qua thời gian, sự hào nhoáng vật chất của xã hội hiện đại phải dừng lại ngoài con thuyền tình trở lại chốn cũ quê nghèo, nơi ân tình sâu đậm khiến một ngày bằng mấy trăm năm, hỡi người...
Mèo Còi

Bức Thư Tình Thứ 2


Sáng tác: Đỗ Bảo
Trình bày: Hồ Quỳnh Hương
Có khi bước trên đường hun hút.
Em tự hỏi mình, ta đang đi về đâu?
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh.
Không gặp nhau, giờ này ta thế nào?

Có khi nhìn kim đồng hồ quay.
Em tự hỏi mình, ý nghĩa những phút giây!
Nếu ngày ấy, vào một phút giây khác
Có chắc, mình trông thấy nhau.

Nếu thời gian có quay trở lại.
Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi.
Em sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tầm rèm hoa khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi




Gọi em "người xinh đẹp ơi"!
Xin hãy gọi em, như xưa anh đã gọi.

Nếu không gian có quay trở lại
Đêm có nến vàng, đêm sắc hoa tươi.
Em sẽ vẫn đợi, khoảnh khắc ấy.
Khoảnh khắc thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng
Lặng nghe, lời thì thầm anh nói:
"Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều"

Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn nhưng điều đã qua
Gọi anh người đương thời ơi, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều.
Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn nhưng điều đã qua
Gọi anh người đương thời ơi, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều

Bức Thư Tình Thứ 2

Không gian chợt nhiên tĩnh lặng như thể đón chờ một điều gì sắp tới. Em hít thật sâu, nhìn một cách bâng quơ không chủ đích. Rồi thì kỉ niệm hiện lên mỗi lúc rõ hơn trong mắt em theo từng tiếng tí tách của phút giây. Chính là khỏanh khắc mà anh và em ở cùng nhau.

Em nhớ những món điểm tâm mình chuẩn bị cho nhau năm cuối cấp. Lúc thì món mì xào hòanh tráng, nhưng đôi khi chỉ đơn giản là một bịch sữa mà thôi . Và những lúc anh làm cho em giận, anh năn nỉ với vẻ mặt ngô nghê khiến em phải bật cười đến rơi nước mắt. Anh tít mắt cười rồi bảo em: “Ngốc ạ!”.

Nếu thời gian có quay trở lại.
Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi.
Em sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tầm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi
Gọi em "người xinh đẹp ơi"
Hãy cứ gọi em, như xưa anh đã gọi.
Nhạc sĩ: Đỗ Bảo

Trong thước phim kỉ niệm ấy, em đã gặp lại con đường xưa quen thuộc với những tán thông già chạy dọc theo bờ sông. Dù là trong nắng sớm hay cả những chiều mưa, bất kể khi nào em muốn thì anh cũng sẵn sàng đi cùng em.

Em vẫn vô tư xem anh như bạn thân, mà chẳng nghĩ gì khác cho đến một ngày … Em vẫn nhớ là một ngày mưa thật lớn, em đùa rằng là bệnh và chẳng muốn ăn gì. Ngay sau đó, anh dầm mưa mang cháo đến. Em giận bảo anh sao ngốc thế? Rồi sững người khi anh nói “Vì anh yêu em”.

Cuối cùng thì cái khỏanh khắc tìm được tình yêu cho riêng mình cũng xuất hiện. Tình yêu đến với em không chút ồn ào như sóng lơn, cũng chẳng vội vàng như cơn gió thóang qua.. Nó đến thật tự nhiên như hoa đào nở mừng xuân mới, đến nhẹ nhàng bằng ngôn ngữ con tim.

Nhìn theo, đường hun hút còn xa,
Xin cám ơn nhưng điều đã qua
Gọi anh người đương thời ơi,
Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều


Hạnh phúc thực sự đang trào dâng trong em. Em thật may mắn nhận được một món quà kì diệu đó từ anh. Và chỉ có tình yêu chân thành mới có thể giữ cho ta bên nhau đến trọn đợi.
“Anh à! Em yêu anh rất nhiều”
.

Bức Họa Đồng Quê


Tác giả: Văn Phụng
Trình bày: Thanh Thảo
Trời xanh xanh bao la mây trắng trắng trắng xóa
Tia nắng tưng bừng chiếu trên đồng lúa vàng
Đàn chim chim chim non đang ríu ríu rít hót
Tung cánh bay nhẹ lướt trên cành la đà
Từ xa xa xa xa nghe thoáng thoáng tiếng hát
Thôn nữ bên đồng lúa ca lời mơ màng
Tình tang tang tang tang tang tính tính tính tính
Du khách nâng nhẹ phím buông nhẹ tơ vàng Hỡi nắng hãy sáng lên để ngàn hoa tươi thắm hơn
Hỡi gió hãy cuốn lên để đồng xanh tươi mát hơn
Thôn quê hân hoan mừng ngày mùa sang,
Người người hò vang, đàn hòa tình tang, nhịp nhàng vẳng xa Hò lơ ho lơ, Hò lơ ho lơ ho lơ...





Hò lơ ho lơ, Hò lơ ho lơ hó lơ. Ơi anh em ơi còn gì đẹp tươi. Còn gì mừng vui bằng ngày mùa mới gặt về thảnh thơi Chàng trai vui câu ca thôn nữ cất tiếng hát. Em bé nô đùa giỡn luôn miệng tươi cười
Đồng quê hôm nay vui. Vui với thóc lúa mới
Cho bõ công cày cấy bao ngày mong chờ
Chàng trai say say say thôn nữ giã giã giã
Em bé đưa miệng cắn đôi hạt lúa vàng
Vầng trăng nhô lên cao soi sáng khắp lối xóm
Ai nấy vui làm với muôn ngàn câu hò.
Bức Họa Đồng Quê
Tôi về quê, mùa này trời trong xanh như ngọc. Khung cảnh đồng lúa trải ra trước mắt bao la một màu vàng óng, thấp thoáng nơi xa từng cánh chim chao lượn tầng không tạo cho tôi một cảm giác dịu nhẹ, thanh bình. Bức hoạ đồng quê của riêng tôi vẫn như thế, bao năm rồi vẫn thế...
Qua mấy con rạch, mấy cái mương là đến nhà ngoại. Nhà dưới bưng nên phải đi một đoạn đường bộ khá dài mới vào được khoảng sân thân thuộc ngày nào. Trước sân, ngoại đang ngồi trên chiếc giường tre, chẻ từng cọng lạt, con Nô sủa ầm làm ánh nhìn của ngoại dáo dác... rồi như chợt sáng bừng khi thấy tôi về - đứa cháu xa nhà mà ngoại luôn hết mực yêu thương.
Quê tôi quanh năm sống bằng nghề nông. Cơ cực là thế nhưng chưa bao giờ tôi nghe một lời than vãn. Từ những mảnh ruộng bạt ngàn này, biết bao đời cây lúa đã vàng ươm, trĩu hạt... biết bao nhiêu lần những ngày mùa luôn rộn rã tiếng nói cười. Ngồi tựa lưng vào rặn tre già trước ngõ, hít thật sâu vào buồng ngực cái không khí thân quen, tôi như chợt thấm thía hơn câu hát ngày nào mà ngoại đã ru "quê hương là con diều biếc, tuổi thơ con thả trên đồng, quê hương là con đò nhỏ, êm đềm khua nước bên sông..."
Nhạc sĩ: Văn Phụng
 Các ca sĩ khác trình bày:
Ngày mùa xôn xao, thôn nữ hân hoan những bước chân vui trên triền đê, tay ôm từng cụm lúa chín vàng vừa gặt đặt dọc hai bên đường. Những anh trai làng khoẻ khoắn đập từng nhát mạnh, làm tung hạt thóc lên trời cao xanh thẳm. Những câu hò, điệu lý lại được dịp mang ra đối đáp. Không khí mùa gặt như hứng khởi, rộn ràng, xua tan những mệt nhọc, những giọt mồ hôi bằng nụ cười của những con người đầy sức sống bình dị, hồn nhiên. Bản đồng dao mùa gặt cứ thế vang lên, trầm ấm, rộn ràng mà sao tha thiết quá. Thật ý nghĩa khi một lần nữa tôi được chìm đắm trong không gian như thế, khi mà khói lam chiều bắt đầu len lỏi trên khắp những con đê làng. Trăng lên rồi mà sao tiếng cười giòn tan của những cô thôn nữ sau một ngày gặt vẫn không dứt, cứ mãi ngân nga.
Ngoại dọn mâm cơm, hạt cơm trắng ngần thơm mùa gạo mới... Món ăn quê nhà chỉ qua quýt đơn sơ, dĩa rau luộc, mẻ cá kho, tô canh mướp mà ăn không biết no là gì... Quả thật là quê hương luôn có một sức mạnh diệu kì, để dù có đi xa đến đâu, chúng ta vẫn nhớ ngày trở lại.

Minh Ngọc