Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

Bức Họa Đồng Quê


Tác giả: Văn Phụng
Trình bày: Thanh Thảo
Trời xanh xanh bao la mây trắng trắng trắng xóa
Tia nắng tưng bừng chiếu trên đồng lúa vàng
Đàn chim chim chim non đang ríu ríu rít hót
Tung cánh bay nhẹ lướt trên cành la đà
Từ xa xa xa xa nghe thoáng thoáng tiếng hát
Thôn nữ bên đồng lúa ca lời mơ màng
Tình tang tang tang tang tang tính tính tính tính
Du khách nâng nhẹ phím buông nhẹ tơ vàng Hỡi nắng hãy sáng lên để ngàn hoa tươi thắm hơn
Hỡi gió hãy cuốn lên để đồng xanh tươi mát hơn
Thôn quê hân hoan mừng ngày mùa sang,
Người người hò vang, đàn hòa tình tang, nhịp nhàng vẳng xa Hò lơ ho lơ, Hò lơ ho lơ ho lơ...





Hò lơ ho lơ, Hò lơ ho lơ hó lơ. Ơi anh em ơi còn gì đẹp tươi. Còn gì mừng vui bằng ngày mùa mới gặt về thảnh thơi Chàng trai vui câu ca thôn nữ cất tiếng hát. Em bé nô đùa giỡn luôn miệng tươi cười
Đồng quê hôm nay vui. Vui với thóc lúa mới
Cho bõ công cày cấy bao ngày mong chờ
Chàng trai say say say thôn nữ giã giã giã
Em bé đưa miệng cắn đôi hạt lúa vàng
Vầng trăng nhô lên cao soi sáng khắp lối xóm
Ai nấy vui làm với muôn ngàn câu hò.
Bức Họa Đồng Quê
Tôi về quê, mùa này trời trong xanh như ngọc. Khung cảnh đồng lúa trải ra trước mắt bao la một màu vàng óng, thấp thoáng nơi xa từng cánh chim chao lượn tầng không tạo cho tôi một cảm giác dịu nhẹ, thanh bình. Bức hoạ đồng quê của riêng tôi vẫn như thế, bao năm rồi vẫn thế...
Qua mấy con rạch, mấy cái mương là đến nhà ngoại. Nhà dưới bưng nên phải đi một đoạn đường bộ khá dài mới vào được khoảng sân thân thuộc ngày nào. Trước sân, ngoại đang ngồi trên chiếc giường tre, chẻ từng cọng lạt, con Nô sủa ầm làm ánh nhìn của ngoại dáo dác... rồi như chợt sáng bừng khi thấy tôi về - đứa cháu xa nhà mà ngoại luôn hết mực yêu thương.
Quê tôi quanh năm sống bằng nghề nông. Cơ cực là thế nhưng chưa bao giờ tôi nghe một lời than vãn. Từ những mảnh ruộng bạt ngàn này, biết bao đời cây lúa đã vàng ươm, trĩu hạt... biết bao nhiêu lần những ngày mùa luôn rộn rã tiếng nói cười. Ngồi tựa lưng vào rặn tre già trước ngõ, hít thật sâu vào buồng ngực cái không khí thân quen, tôi như chợt thấm thía hơn câu hát ngày nào mà ngoại đã ru "quê hương là con diều biếc, tuổi thơ con thả trên đồng, quê hương là con đò nhỏ, êm đềm khua nước bên sông..."
Nhạc sĩ: Văn Phụng
 Các ca sĩ khác trình bày:
Ngày mùa xôn xao, thôn nữ hân hoan những bước chân vui trên triền đê, tay ôm từng cụm lúa chín vàng vừa gặt đặt dọc hai bên đường. Những anh trai làng khoẻ khoắn đập từng nhát mạnh, làm tung hạt thóc lên trời cao xanh thẳm. Những câu hò, điệu lý lại được dịp mang ra đối đáp. Không khí mùa gặt như hứng khởi, rộn ràng, xua tan những mệt nhọc, những giọt mồ hôi bằng nụ cười của những con người đầy sức sống bình dị, hồn nhiên. Bản đồng dao mùa gặt cứ thế vang lên, trầm ấm, rộn ràng mà sao tha thiết quá. Thật ý nghĩa khi một lần nữa tôi được chìm đắm trong không gian như thế, khi mà khói lam chiều bắt đầu len lỏi trên khắp những con đê làng. Trăng lên rồi mà sao tiếng cười giòn tan của những cô thôn nữ sau một ngày gặt vẫn không dứt, cứ mãi ngân nga.
Ngoại dọn mâm cơm, hạt cơm trắng ngần thơm mùa gạo mới... Món ăn quê nhà chỉ qua quýt đơn sơ, dĩa rau luộc, mẻ cá kho, tô canh mướp mà ăn không biết no là gì... Quả thật là quê hương luôn có một sức mạnh diệu kì, để dù có đi xa đến đâu, chúng ta vẫn nhớ ngày trở lại.

Minh Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét